Sau Teaser poster vừa được công bố, Cục Vàng Của Ngoại vừa tung ra những thước phim hậu trường đầu tiên, hé lộ hành trình xây dựng, phát triển một tác phẩm điện ảnh chân thực, tinh tế và đầy cảm xúc về tình thân.
Khởi nguồn ý tưởng từ những điều bình dị nhất của bản thân: Ký ức về bà, về gia đình, về xóm nhỏ quen thuộc, đạo diễn Khương Ngọc chia sẻ “Đây là những điều chắc chắn mà số đông đều đã từng trải qua”. Chính vì vậy, đạo diễn đã chắt lọc những điều quý giá thiêng liêng ấy thành những thước phim trên màn ảnh rộng – Cục Vàng Của Ngoại.
Chia sẻ về tên phim, đạo diễn Khương Ngọc cho biết: Cục Vàng Của Ngoại là một từ rất thân thuộc với tất cả những người từng có bà hoặc những người bà có cháu. Nghe nó vừa thân thương, êm ái, lại vừa có giá trị vật chất. Một từ có đầy đủ hàm ý như vậy tại sao mình không dùng?\
Tên gọi Cục Vàng Của Ngoại không chỉ là một cụm từ dễ thương, nghe bắt tai, mà còn là tiếng gọi quen thuộc, ấm áp bao gồm cả dáng vẻ tự hào, hạnh phúc viên mãn của người người sở hữu. Tên phim là cách mỗi người từng là “cục vàng” trong vòng tay yêu thương của bà, của mẹ, của người thân và có thể dễ dàng nhận ra mình trong câu chuyện.
Bộ phim mở ra hành trình của một người bà nuôi cháu ngay từ khi vừa lọt lòng mẹ, là người vợ có chồng mất sớm, một mình nuôi con khôn lớn ở đội tuổi vẫn còn xuân nhưng lựa chọn hy sinh bản thân chỉ vì lo cho con, cháu mình có cuộc sống đầy đủ, đàng hoàng. Đạo diễn Khương Ngọc, cùng nhà sản xuất Nguyễn Ngọc Thạch đã chọn khai thác khía cạnh nhân văn nhất: tình cảm bà dành cho cháu như dòng chảy một chiều, sự trao đi không mưu cầu nhận lại, đầy yêu thương và nhiều cung bậc.
Từng cảnh quay, từng nhân vật được phát triển từ ký ức thực của chính ê-kíp và diễn viên. Đạo diễn Khương Ngọc chia sẻ: “Chúng tôi đã hỏi mọi người về những điều xưa cũ: Bà từng ăn gì, nói gì, có những kỷ niệm nào? Những ký ức ấy đã trở thành chất liệu sống, làm nên linh hồn của bộ phim.”
Cục Vàng Của Ngoại không chỉ là một bộ phim, mà là một công trình tình cảm nơi mỗi thành viên trong ê-kíp không chỉ đóng góp chuyên môn, mà còn gửi gắm cả ký ức và cảm xúc riêng. Chính vì vậy, những thước phim hậu trường lần đầu tiên được công bố không đơn thuần là ghi lại quá trình sản xuất, mà là một lời kể chân thành về hành trình mà cả tập thể đã cùng nhau trải qua từ những ngày đầu ấp ủ ý tưởng, đến từng buổi quay đầy rung cảm, từ bối cảnh dựng bằng ký ức đến cách diễn xuất được xây nên từ chính trải nghiệm cá nhân – người đã từng được bà nâng niu từ thuở nhỏ, từng là người đang, sắp làm bà. Lẽ dĩ nhiên, cũng sẽ có những cá nhân chưa từng được “chạm”, chưa từng được gọi hai tiếng “Ngoại ơi” bởi nhiều lý do nhưng trong từng khung hình, bối cảnh, những chia sẻ của mọi người trong ekip đã bù đắp sự thiếu vắng ấy một phần nào đó trong tâm hồn.
Bối cảnh trong phim không chỉ là nơi diễn ra câu chuyện, mà chính là “nhân vật thứ ba” âm thầm kể lại những năm tháng xưa cũ. Từ những con hẻm nhỏ, những ngôi nhà, đến góc bàn ăn, tủ gỗ, sàn nhà… mọi chi tiết đều được chọn lựa kỹ lưỡng dựa trên cảm giác “đã từng thấy, từng sống, từng yêu”.
Quá trình tìm kiếm bối cảnh là một hành trình gian nan nhưng cũng đầy thú vị. Ê-kíp đã đi qua nhiều khu dân cư cũ tại TP. Hồ Chí Minh để tìm cho ra một không gian đủ “đời”, đủ “thật” mà khi máy quay lia tới, khán giả có thể lập tức thấy hình ảnh tuổi thơ mình lấp ló đâu đó.
Lan Zi – Giám đốc Mỹ thuật, người đảm nhiệm phần mỹ thuật cùng đạo diễn Khương Ngọc đã thống nhất giữ lại những món đồ cũ, vật dụng gắn liền với các gia đình Việt trong thập niên 80-90, thay vì tạo dựng không gian giả cổ. Chính điều này giúp từng khuôn hình như thấm đẫm hơi thở của thời gian và làm sống dậy ký ức trong lòng người xem.
Diễn viên hóa thân từ chính ký ức của mình
Với một bộ phim mà mỗi khung hình đều mang hơi thở của ký ức, thì những người kể chuyện chính là các diễn viên không chỉ đảm nhiệm vai trò thể hiện nhân vật, mà còn thực sự sống cùng họ bằng những trải nghiệm rất thật. Họ không đơn thuần là “diễn”, mà là góp một phần ký ức riêng vào bức tranh tập thể của Cục Vàng Của Ngoại.
Nghệ sĩ Việt Hương, trong vai bà Hậu, chia sẻ rằng khi bước vào bối cảnh quay phim là một khu xóm nhỏ tại quận Phú Nhuận, TP Hồ Chí Minh (địa chính cũ) chị lập tức cảm thấy như trở về tuổi thơ tại quận 10 (địa chính cũ), nơi mình lớn lên. Cảm giác thân quen ấy khiến chị không cần “đóng vai” nữa, mà đơn giản là sống thật trong từng cảnh.
Với Hồng Đào, vai bà Khanh mang đến không ít áp lực bởi lo ngại trùng lặp hình ảnh với những nhân vật trước đó. Tuy nhiên, sự tin tưởng từ ê-kíp và không khí làm việc gần gũi đã giúp chị làm mới hình ảnh bản thân từ giọng nói, cử chỉ cho đến chiều sâu nội tâm, một vai diễn bình dị, nhưng cũng khác lạ sau vai diễn gây tiếng vang trong Mang Mẹ Đi Bỏ.
Diễn viên Lê Khánh – trong vai Diễm con gái bà Khanh, ở cạnh nhà bà Hậu – đã bày tỏ sự biết ơn với đạo diễn Khương Ngọc khi được đồng hành cùng một người trẻ nhưng rất kỹ lưỡng và đầy tâm huyết. Mỗi lời thoại, từng chuyển động đều được trau chuốt tỉ mỉ, giúp chị thực sự chạm vào cảm xúc nhân vật.
Riêng với Băng Di người đảm nhiệm vai Thương đã bỡ ngỡ khi bước vào một tập thể đã từng gắn bó với nhau từ dự án trước. Nhưng bằng sự nỗ lực không ngừng và lòng tin vào chính mình, cô dần hòa nhịp với mọi người. Băng Di cho biết: “Tôi không tự tin tuyệt đối, nhưng tôi có niềm tin vào năng lực của bản thân và vào ê-kíp. Khi có niềm tin, mọi chuyện dù khó đến đâu cũng có thể vượt qua.”
Phim điện ảnh Cục Vàng Của Ngoại thuộc thể loại tâm lý gia đình, xoay quanh mối quan hệ 3 thế hệ: Bà – Mẹ – Cháu, nhất là khai thác sâu tình cảm bà – cháu nhằm tôn vinh giá trị cao đẹp, không ngại hy sinh bản thân, luôn dành dụm, để dành, lắng lo cho con, cho cháu vì sợ nếu chẳng may mình không còn ở bên cạnh nữa của người phụ nữ Việt. Phim điện ảnh Cục Vàng Của Ngoại dự kiến khởi chiếu tại tất cả các cụm rạp trên toàn quốc vào 17 tháng 10 năm 2025.
Nguồn tin – Ảnh: Pr Phim Cục Vàng Của Ngoại